Gia đình chồng ép tôi nuôi con rơi của chồng bằng chính dòng sữa của mình

Ngày 23/10/2017 13:30 PM (GMT+7)

Tôi nhìn thằng bé trên tay, cảm thấy trời đất đảo lộn. Căn nhà rộng lớn lạnh ngắt, tôi lại chỉ biết câm nín, nuốt nước mắt nuôi dưỡng đứa bé kia.

Tôi lấy chồng khi vừa mới 20 tuổi, cái tuổi mà tôi nghĩ đã là chín chắn đủ để chọn được một tấm chồng yêu thương mình hết mực. Tuổi 20 tôi trẻ trung đầy sức sống, vô lo vô nghĩ nên lúc nào cũng rạng ngời. Có lẽ đó là điểm thu hút chồng tôi bây giờ.

Anh khi ấy phong độ và lịch lãm biết bao, anh không hay nói nhiều nhưng chính sự trầm lặng đó của anh lại như bỏ bùa tôi. Tôi yêu anh tha thiết, đến mức ngoan ngoãn gật đầu cái rụp khi anh ngỏ lời muốn rước tôi về làm vợ, dù nhà tôi cách nhà chồng đến 400 cây số.

Về nhà chồng rồi tôi mới biết nhà anh rất giàu có, đất rộng mênh mông, bố mẹ anh đều sở hữu những công ty lớn, số người giúp việc trong nhà còn đông hơn số thành viên trong gia đình.

Chồng tôi lại là con một, kết hôn rồi cả nhà chồng không trông chờ gì hơn ở tôi ngoài một đứa cháu đích tôn. Chồng tôi không nói gì nhiều, chỉ bảo “em hãy ở nhà làm bến đỗ của anh”.

Tôi lại ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ rằng mình chỉ cần sống một cuộc đời nho nhỏ, ở nhà quanh quẩn làm nội trợ, học cắm hoa, học làm bánh, sinh con cho anh, chăm sóc con thật tốt đã là mãn nguyện lắm rồi.

Gia đình chồng ép tôi nuôi con rơi của chồng bằng chính dòng sữa của mình - 1

Chồng tôi không nói gì nhiều, chỉ bảo “em hãy ở nhà làm bến đỗ của anh”.  (Ảnh minh họa)

Nửa năm đầu trôi qua trong êm đềm hạnh phúc, mẹ chồng tôi không phải là người ghê gớm dữ dằn, nhưng bà lại có cái uy. Cái uy của bà áp đảo tôi, không bao giờ tôi dám cãi bà đến nửa câu.

Tôi biết phận mình nhỏ bé, chỉ thầm lặng làm con dâu ngoan, bà cũng chẳng hề gây khó dễ. Sau đó tôi có thai, cả nhà chồng vui mừng phấn khởi, hồi hộp đợi ngày biết được giới tính của đứa bé.

Lúc ấy tôi chỉ thấy lâng lâng hạnh phúc vì sắp được làm mẹ, chẳng hề nhận ra nhà chồng tôi chỉ mong chờ đứa bé mang giới tính có thể tiếp quản của cải của gia đình họ. Tới tháng thứ 4, bác sỹ thông báo đứa bé là con gái, tôi mang tin về báo cho gia đình.

Tôi không thể quên được không khí khi ấy, chồng tôi chỉ lặng im không nói gì, còn mẹ chồng tôi chỉ nói “Thế à”. Giống như tôi vừa mang hung tin về đây giết chết không khí vui vẻ của nhà chồng vậy.

Tôi bắt đầu lờ mờ nhận ra, tôi về đây chẳng ai gây khó dễ gì cho tôi vì họ chẳng thèm để tâm, vì tôi chỉ là một thứ công cụ sinh đẻ không hơn không kém, ngày ngày chỉ quanh quẩn ra vào.

Tôi tặc lưỡi bụng bảo dạ mặc kệ họ, miễn là chồng mình vẫn yêu thương mình, mình vẫn còn sinh con nữa cơ mà. Lúc chỉ có 2 vợ chồng, tôi vòng tay qua cổ hỏi anh không muốn có con gái à, chồng tôi chỉ nhàn nhạt bảo “Sinh đứa sau con trai là được rồi”.

Tôi chưng hửng vì câu trả lời của anh, người chồng với nụ cười dịu dàng của tôi đâu rồi? Lẽ nào anh cũng chỉ coi tôi là công cụ sinh con cho anh ư?

Sau đó tôi sống những tháng ngày yên lặng, đến ngày sinh nở chỉ có tôi với cô giúp việc. Ngày hai mẹ con từ viện về nhà, gia đình chồng cho xe đến đón chúng tôi, nhưng tuyệt nhiên không thấy mặt một thành viên nào, cũng chẳng một lời hỏi thăm. 

Gia đình chồng ép tôi nuôi con rơi của chồng bằng chính dòng sữa của mình - 2

Mẹ đẻ gọi điện hỏi thăm, tôi cố nuốt nước mắt bảo bà tôi vẫn sống tốt lắm, mọi người chăm tôi tốt lắm, bà không cần phải lặn lội lên chăm đâu. Tôi thương mẹ già yếu, thương mẹ lo lắng cho tôi.

Tôi ở nhà chồng kỳ thực về vật chất chẳng thiếu thứ gì, thứ thiếu duy nhất là hơi ấm tình người. Nhiều khi tôi tự hỏi tôi lạc vào thế giới nào đây? Có phải người giàu họ lạnh lùng như thế?

Thà rằng mẹ chồng tôi trách tôi cái nọ cái kia, nhưng trách xong bà lại dạy bảo cho tôi, nghĩa là bà vẫn coi tôi là con. Đằng này, có lẽ trong mắt bà tôi không bằng con Bông cún cưng của bà.

Chồng tôi thì ngày càng bận việc, công ty gia đình nhiều công chuyện, chồng tôi phải đi uống rượu tiếp khách liên miên, về nhà là vật ra ngủ. Nếu cô giúp việc đêm không bế con giúp tôi để tôi ngủ với chồng, có lẽ thời gian ở với nhau của chúng tôi bằng số 0 tròn trĩnh.

Con gái được gần 5 tháng, mẹ chồng tôi bế một đứa trẻ đỏ hỏn trao vào tay tôi, giọng không cảm xúc. “Con nuôi thằng bé này, con của Phong đấy!”. Tai tôi lùng bùng, chưa kịp trấn tĩnh bà đã đi mất.

Tôi nhìn thằng bé trên tay, cảm thấy trời đất đảo lộn. Một ngàn câu hỏi tại sao quay cuồng quanh tôi. Chồng tôi ngoại tình? Từ bao giờ? Với ai? Anh lại còn có con riêng? Sao lại để tôi nuôi nó? Mẹ nó là ai? Mẹ nó đâu? Tôi biết hỏi ai bây giờ?

Căn nhà rộng lớn lạnh ngắt, tôi lại chỉ biết câm nín nuốt nước mắt nuôi dưỡng đứa bé kia. Chồng tôi đi biền biệt không về, tôi cũng chẳng buồn hỏi. Chồng tôi giờ đã là một người khác rồi.

Thế đấy, các bạn hỏi vì sao tôi không làm ầm ĩ, vì sao tôi không tức giận, phẫn nộ ư? Vì tôi nhận ra dù tôi có làm thế cũng sẽ chẳng thay đổi được gì, giờ tôi cũng đã trở nên vô cảm, ngày ngày nhìn cuộc đời mình trôi tuột vào quên lãng.

Kỳ lạ thay, tôi chẳng ghét bỏ thằng bé kia, tôi yêu thương và chăm sóc nó bằng chính dòng sữa của mình. Hai đứa trẻ giờ là nguồn sống của tôi, tôi thấy bình yên khi ôm ấp chúng, tìm thấy chút hơi ấm ấm áp trong sự lạnh lẽo vô cảm bao trùm căn nhà của gia đình chồng. 

>> Xem thêm: Màn trả thù cao tay của người vợ khiến chồng hối hận không nói được một lời

KP
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Chồng ngoại tình